Tần Nguyên Cửu ra khỏi cục dân chính, không lấy xe mà rẽ sang cửa bên cạnh.
Kha Mỹ Ngu nhìn lên, hóa ra là một tiệm chụp ảnh!
“Chị, em muốn chụp ảnh với chị.” Hai mắt bánh bao nhỏ bên cạnh sáng lên, vội vàng kéo cô đi vào: “Khi nào em về nhà, thấy nhớ chị thì có thể lấy ảnh ra xem, nếu thực sự không chịu được thì em sẽ bảo cha mẹ cho em đến đây ở một thời gian nữa, có được không chị?”
“Được chứ, nhà chị lớn lắm, nói không chừng lần sau em đến, nhà chị còn có nhà mới nữa nha.” Kha Mỹ Ngu không chịu nổi sự mềm mại đáng yêu của bọn trẻ, gần như đáp ứng mọi yêu cầu.
Nhưng ở mạt thế, sự dễ thương, hồn nhiên của trẻ thơ lại trở thành công cụ kiếm cơm của người lớn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây