“Chúng ta có thể tạo ra những viên gạch xanh bền bỉ, có thể chống được mưa gió trong nhiều năm. Tuy nhiên, cháu chỉ truyền công nghệ nung loại gạch này cho một vài người. Sau khi mỗi hộ trong thôn đều có nhà, cháu sẽ không nung thêm gạch nữa.
Việc khai thác núi rừng quá mức sẽ để lại rất nhiều vấn đề, cháu không muốn thôn Lạc Phượng phải chịu thiệt hại vì mình.”
Ông nội Kha là người đầu tiên đồng ý: “Tiểu Tần xem xét vấn đề rất toàn diện. Đất đai không chỉ dành cho con người chúng ta, mà còn dành cho các loài động vật trong núi rừng.
Công nghệ nung gạch rất quý giá, nhưng nếu rơi vào tay những kẻ hám tiền, thì toàn bộ núi rừng sau lưng chúng ta sẽ bị phá hủy. Đến lúc đó, nơi này sẽ không còn là non núi xanh biếc, mà chỉ là một mảnh đất vàng cằn cỗi giống như Tây Bắc mà thôi!”
Kha Mỹ Ngu nhướng mày nhìn Tần Nguyên Cửu, không biết nên nói thế nào để bày tỏ lòng cảm kích.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây