Tư thế của Kha Vân Nguyệt đột nhiên khựng lại, vẻ mặt bỗng chốc trở nên hoang mang, sau đó cô ta cười ngờ nghệch, gật đầu: “Đúng thế, cha tôi là trưởng thôn, chuyện gì cũng giải quyết được!”
“Tôi chắc chắn có thể để cha tôi lấy được bảy danh ngạch sinh viên này, một cái cũng không để lại cho Kha Mỹ Ngu chị!”
“Kha Mỹ Ngu đáng đời làm gái quê cả đời này, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời làm việc cả đời, để xem dáng vẻ mềm mại kia của chị có thể duy trì được bao lâu!”
Kha Mỹ Ngu bực cả mình, bản thân cô trêu chọc gì cô ta mà sao cô ta cứ nhìn chòng chọc cô không buông, không thấy chút xíu điểm tốt nào của cô hết vậy?
“Mau về đi, nhớ trên đường gặp ai cũng phải bày ra dáng vẻ được làm vợ người thành phố, khoe khoang một phen. Không được nhắc đến cha cô với chú cô.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây