“Anh mới là đồ điên ý! Anh từng thấy người điên nào đẹp thế này chưa?”
Kha Mỹ Ngu ghé sát gương mặt tinh tế, xinh xắn lại trước mặt Ứng Yến.
“Từng thấy rồi.” Ứng Yến dừng lại, quay đầu nhìn về bia mộ mình vừa rời đi: “Bà ấy là một.”
Kha Mỹ Ngu cũng quay đầu lại nhìn, thế mà lại là mẹ anh.
Không biết tại sao, nhìn bóng người cô đơn đi ngày càng xa, cô đột nhiên có hơi đau lòng, có hơi thương cảm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây