Kha Mỹ Ngu phồng má, thẳng thắn nói: “Là anh tự nói mà!”
“Ví dụ, tôi đang ví dụ.” Tần Nguyên Cửu tùy ý ôm cô vào trong lòng, ra sức vỗ vỗ bả vai cô: “Như vậy được không? Tôi cũng không muốn cô tức giận mà chết trẻ!”
Đúng lúc mẹ Kha lớn tiếng gọi mọi người ăn cơm, anh lập tức đẩy người ra, nhanh chân rời đi.
Kha Mỹ Ngu khẽ cắn môi: “Hay lắm, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!”
Tần Nguyên Cửu đã quẹo góc dừng lại, ánh mắt sâu thẳm xoa xoa đầu ngón tay còn vương mùi hương ấm áp mềm mại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây