“Lúc nào cũng thế! Rõ ràng chị nhặt được một cái rương châu báu sau núi, nhưng lại ích kỷ giấu cho riêng mình, không chia cho những phòng khác. Chị quá ích kỷ, bản thân ăn thịt cũng không cho chúng tôi húp canh!”
Kha Mỹ Ngu nhướng mày: “Kha Ân Thục, cô bị điên à? Tôi lấy châu báu ở đâu? Cô đừng ăn không nói có đổ oan cho người khác.”
“Nếu tôi có thì cô tìm đi.”
Bây giờ vẫn là lúc đầu sóng ngọn gió, căn bản không thể để lộ cái rương châu báu kia ra.
Có thể nói, chỉ cần người khác bắt được mánh khóe này, liền có thể dễ dàng bắt Kha Mỹ Ngu đi phê bình giáo dục, thậm chí bị kết án là phần tử xấu diễu hành trên đường phố.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây