Phúc Đoàn cau đôi mắt nhỏ và lông mày lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt nhau của Sở Thâm và Sở Phong, lại nghiêng đầu, cảm thấy hơi khó chịu và nghi hoặc.
Không phải bà nội nói cô bé có phúc sao, so với chị Phong càng có phúc hơn nhiều kia mà? Tại sao anh Thâm...
Bị Phúc Đoàn nhìn chằm chằm đến nỗi Sở Thâm cảm thấy toàn thân đều khó chịu, cậu ấy từng nghĩ Phúc Đoàn rất dễ thương, nhưng giờ đáng ghét chết đi được.
Hai nhà cãi nhau lớn như vậy, Phúc Đoàn cũng không phải là không biết, làm sao có thể cứ trưng ra bộ dáng trắng nõn non nớt tròn trịa, một mực yên lặng làm như không có chuyện gì xảy ra?
Sở Thâm thấp giọng nói: "Em gái, mau đi mượn sách đi, anh không muốn ở chỗ này lâu."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây