Bà Bạch khóc, một người dù có lớn như thế nào nhưng ở trước mặt mẹ mình, vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ, bà ấy khóc: “Mẹ ơi, cả đời mẹ đều dạy con là phải cần cù chăm chỉ lao động, phải kiên định làm đúng bổn phận của người nông dân chân chính, nhưng tại sao con vẫn cứ như vậy, vẫn là phải bị ức hiếp sao hả mẹ?
Không sai, ức hiếp.
Loại phúc khí như này, còn không phải là để ức hiếp người thường sao?
Là tiên là yêu là thần, cung kính thần tiên yêu ma đồng dạng đều giống nhau, vì cái gì vẫn luôn muốn chà đạp người thường
Tất cả mọi người đều nhìn thấy bà Bạch đang khóc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây