Sở Chí Nghiệp ngã vào trong hố, kêu gào thảm thiết, bị dính đầy bùn đất.
Niên Xuân Hoa kinh ngạc há hốc mồm, Chí Nghiệp cứu nhân vật lớn đó! Bọn họ sao dám đối xử với Chí Nghiệp như vậy! Niên Xuân Hoa vội vàng đỡ Sở Chí Nghiệp dậy, chỉ vào xương sống của hai người đàn ông đó mà chửi rủa.
"Được rồi, bà đừng ồn ào nữa, người khác không ở tại chỗ tát đứa con trai của bà vài bạt tai là không dậy nổi rồi!" Người vừa nói là chú ba Sở. Cả người chú đều là bùn bẩn, trông rất nhếch nhác, nhưng tràn đầy nghị lực.
Niên Xuân Hoa sửng sốt, ánh mắt không cam lòng đỏ lên, hiện tại nhà cô cứu nhân vật lớn, còn không phải được cung kính sao? Niên Xuân Hoa lau nước bùn: "Chú ba, anh như vậy ý gì?
Chú ba Sở nói thẳng: “Tôi có ý gì hả? Sở Chí Nghiệp này của bà, hôm nay giống như trúng tà vậy! Cứ len lén theo chúng tôi đi lĩnh hạt giống, không nghe theo quản lý thì thôi đi, nhưng cậu ta trên đường trở về không biết chạm dây thần kinh nào! Cố tình chạy về phía núi lỡ, chúng tôi đi giữ cậu ta lại, suýt nữa là hại tất cả chúng tôi chết ở đó rồi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây