Thím hai Tống nói: “Hả? Không đến nỗi nhỉ.
Thời đại này, khắp nơi đều là rừng núi, nhặt một ít củi lửa về nhà còn không dễ dàng sao? Trong đội biết tổ chức người đi lượm rơm củi, có công điểm kiếm, sau đó thông báo mọi người đi nhận, sao gia đình Niên Xuân Hoa làm biếng tới mức không thèm đi nhận củi chứ?
Thím Hoa nói: “Vào quãng thời gian trước, chẳng phải ba người con trai nhà bà ta đều bị đánh rồi sao, còn nằm viện nữa chứ, Niên Xuân Hoa và Lý Tú Cầm chạy tới bệnh viện chăm sóc, công việc trong nhà chỉ có một mình Sái Thuận Anh làm, cô ta trông nom bên trong, cũng không thể lo được phía ngoài.
“Đấy, thời tiết lạnh như vậy, nhà bà ta căn bản không ai đi nhận củi lửa. Thím Hoa nghĩ đến đây, mỗi một lỗ chân lông trên dưới khắp người đều đang toát lên sự sảng khoái.
Bà ấy nghĩ tới lúc con gà mái già của mình chết đi, bà ấy bế lấy con gà mái già khóc sướt mướt một cách ruột gan đứt đoạn, Niên Xuân Hoa lại ở đó cười bà ấy không có phúc khí, bà ấy bèn cảm thấy khó chịu. Thím Hoa đã cho con gà mái già đó ăn khá nhiều năm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây