Đang nói chuyện thì Sở Lê từ bên ngoài chạy vào, khi cô bé cười lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, không còn nhát gan như một con mèo bị cóng nữa.
Sở Lê nói: "Mẹ, mẹ, con có chuyện muốn nhờ mẹ, mẹ mau ra ngoài với con."
"Được, con đừng gấp chứ." Bạch Giai Tuệ dịu dàng nói.
Nhìn thấy đứa con gái ngoan của mình, Sở Chí Bình theo bản năng mỉm cười, nhưng đột nhiên phát hiện ra Sở Lê căn bản không thèm để mắt đến mình, nụ cười đó cứ như vậy trống rỗng treo nửa lơ lửng, anh ấy nuốt không trôi cũng không nhai nổi.
Sở Lê chạy cả một đường, cuối cùng cũng đưa Bạch Giai Tuệ rời xa nơi thị phi đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây