Đội viên nào nhàn rỗi ở nhà thì đan giày dép rơm, đan thúng, khâu đế giày, các chị em cần mẫn thì lấy hộp kim chỉ ra may vá, bảo người lớn trẻ nhỏ trong nhà cởi quần áo ra, họ xỏ chỉ thêu thùa, sửa lại cho quần áo to hơn để năm tới còn có thể sử dụng tiếp, những người tâm tư cẩn thận hơn sẽ thêu một số bông hoa nhỏ, cỏ và động vật nhỏ để che đậy sự thật rằng đây là quần áo cũ, chắp vá mãi lại mặc tiếp.
Mọi người đều rất tiết kiệm như vậy đấy.
Trần Dung Phương cắn đứt chỉ, cô ấy còn phải sớm đến đội nghề phụ, Trần Dung Phương đứng dậy thu dọn đồ đạc: “Tôi đi trước nhé, bọn nhỏ còn đang đợi tôi nấu cơm.
Người nhà quê đều nhiều chuyện, các đội viên tụ lại một chỗ thêu thùa đều biết rằng Trần Dung Phương phải đến đội nghề phụ.
Trần Dung Phương không khoe khoang, tính tình cô ấy dè dặt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây