Phúc Đoàn cũng mím môi cười: “Chúng con cũng không ngờ có thể dễ dàng như thế, vốn dĩ trên đường chúng con gặp anh Thâm, chị Phong bọn họ, con muốn rủ bọn họ đi bắt cá, kết quả bọn họ đi trước, nếu không, con cá này cũng sẽ có phần của họ.
Niên Xuân Hoa cười toe toét đến mang tai: “Đây là cái gì? Đây là sự khác biệt giữa có phúc và không có phúc!
Niên Xuân Hoa vuốt tóc Phúc Đoàn cười nói: “Nếu cá trong lạch ngòi nếu dễ dàng bắt như thế, mọi người sẽ chẳng phải nuôi, trước đây tại sao mấy đứa không bắt được, lần này lại bắt được? Đó không phải là phúc khí lớn của Phúc Đoàn ở đây sao. Sở Phong, Sở Thâm tại sao lại đi trước? Đó là bọn chúng không có phúc, ông trời không để bọn chúng được hưởng.
Lời này, bà ta cố ý cao giọng, muốn để người khác nghe thấy. Đặc biệt là để hai nhãi ranh Sở Phong Sở Thâm không có mắt kia nhìn thấy được, ai mới thật sự có phúc.
Chú hai Triệu đang đi ra ngoài chăm sóc hoa ở ruộng đập, nghe thấy điều này liền ló đầu qua nhìn, quả nhiên thấy Niên Xuân Hoa xách một con cá.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây