“Nhưng, trứng trong nhà đã ăn hết, năm sau các con đi học không tiền đóng học. Mẹ tôi còn đổi lương thực của cả nhà lấy phiếu thịt để mua thịt đem đi tặng người ta. Cả nhà, cứ như thế mà bị tan nát, con của em còn chưa được ăn một miếng trứng nào, mẹ mở miệng ra là nói con bé không có phúc không xứng được ăn, chỉ có Phúc Đoàn có phúc, con của em đáng bị khinh bỉ như vậy sao?
Trần Dung Phương rơi nước mắt trong thầm lặng, đều là con dâu của Niên Xuân Hoa, cô ấy hiểu những gì Bạch Giai Tuệ nói: “Nghe em nói, chị dâu đều hiểu, chị dâu có cùng suy nghĩ với em. Nhưng, Giai Tuệ, nếu em còn sống còn có thể tranh giành cho các con của mình, nếu em chết các con của em càng bị ngược đãi. Mặc dù trứng đã bị ăn hết, nhưng gà không có chuyện gì thì vẫn có thể đẻ trứng.
Bạch Gia Tuệ tái mặt: “Vô ích thôi, cho dù có đẻ trứng, cũng không đến được tay em, miệng con em, con em mỗi ngày đều bị nói là không đủ phúc khí, mỗi ngày đều phải chịu sự coi thường, Sở Chí Bình càng giống một kẻ phế vật.
Cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt khóc đỏ hoe, sưng phồng: “Chỉ cần anh ta ra dáng đàn ông một chút, cho dù em có chịu bao nhiêu khó khăn, khổ cực, em đều có thể cùng anh ta chung sống tốt đẹp. Nhưng bộ dạng anh ta, không phải chị chưa thấy, em là phụ nữ, em ở nhà có kiếm được bao nhiêu cũng chẳng đủ cho bọn họ phá hoại, em ở nhà không hề có chút quyền lên tiếng, nói là con dâu, nhà bọn họ vẫn cảm thấy con dâu là người ngoài, em có thể làm gì!
Sở Phong nghe xong trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây