Phúc Đoàn chớp mắt liên tục lắc đầu, nghịch ngón tay út của mình: “Không có, cháu cảm thấy có thể trị.
Nụ cười trên mặt của Hồng Thuận cứng lại, Niên Xuân Hoa phụ họa thêm: “Phúc Đoàn là có phúc khí vậy đó, loại cỏ này dù tôi có cắm mặt xuống ruộng cả đời cũng không phát hiện ra, Phúc Đoàn đi cùng tôi một lát mà đã phát hiện, nếu đổi thành kẻ không có phúc, dù cho nó có chạy cả ngày trên núi thì cũng không phát hiện ra đâu.
Nói xong, Niên Xuân Hoa liếc nhìn Sở Phong, Sở Thâm.
Hai nhãi con bệnh dịch gà này cả ngày chạy trên núi, cũng không biết chạy đi tìm cái gì, mà thứ tốt nào cũng không tìm được.
Trong mắt Niên Xuân Hoa rất đắc ý, nắm cây thực vật thần kỳ trong tay cố ý lắc đi lắc lại, muốn để Sở Phong, Sở Thâm mê tít mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây