Vừa nói, ông vừa móc từ trong túi móc một xấp tiền và phiếu đưa tới: “Con cầm số tiền và phiếu này đi, chỉ có phiếu vải, đủ để mua vải may một bộ quần áo đấy, coi như ba mẹ chuẩn bị áo cưới cho con. Đúng rồi, phiếu này không lưu hành toàn quốc, mua vải ở đây rồi mang đến quân khu may đồ.
Nói đến đây, Điền Hồng Tinh cũng cảm thấy hơi khó chịu, bọn trẻ ngày càng lớn, từng đứa một sẽ rời đi, đứa con gái lớn đi đã tám năm vẫn chưa thấy về.
Bỗng nhiên trong lòng Điền Mật cảm thấy có chút xót xa, giơ tay đẩy tiền và phiếu trả lại cho ba: “Con không cần tiền với phiếu, chị cả… chị cả gửi chi phí đi lại cho con rồi.
Cũng không tính là cô nói dối, chị cả thật sự đề nghị gửi tiền cho cô, chỉ là bị cô từ chối, nhưng không ảnh hưởng việc cô lấy nó ra làm cái cớ.
Điền Hồng Tinh trừng mắt: “Chị cả của con là chị cả của con, con bé lại không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng con, ba là ba của con, nuôi con là điều đương nhiên. Hơn nữa, con bé Vũ đã lập gia đình, lần này con lại là đến ở nhờ, ở nhờ nhà người ta vốn dĩ đã khó khăn, cố gắng đừng dùng tiền của anh chị, tóm lại không thể để anh rể con coi thường được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây