Nghe lão Trần nói xong, Lâu Lộ Hồi khựng lại, vài giây sau mới bình tĩnh lại: “Uông Lữ gọi em rồi.
Anh không nói gì thêm, bởi vì anh không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng hai người đều không phải tân binh, hơn nữa cũng biết tính tình của Uông Lữ. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ông ấy sẽ không hành hạ người khác cả một ngày lạnh như vậy đâu.
Nét mặt thoải mái của Trần Cương cũng lập tức biến mất, liền nhíu mày lại: “Anh cùng em đi xem một chút.
Lâu Lộ Hồi không từ chối. Hai người cùng nhau chạy một mạch, chẳng mấy chốc đã đến phòng làm việc của Uông Lữ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây