Lúc này, cô bé vì kẹo mà vừa cười một chút lại trở nên ủ rũ: “Cháu muốn mẹ.
Trong giọng nói non nớt lộ rõ sự bướng bỉnh, có lẽ trong mắt Chu Văn Văn còn chưa hoàn toàn hiểu chuyện. Rời bỏ mẹ còn đáng sợ hơn cả cái chết, đặc biệt là khi cô bé đã trải qua vài tháng đen tối.
Chính ủy Liễu khẽ thở dài, đứa nhỏ này đã trở nên ngoan cố rồi, nếu không hướng dẫn tốt, có lẽ sẽ không khá hơn: “Vậy tại sao cháu lại nghĩ đến việc đi đến một nơi cách xa mọi người như vậy?
Nghe thấy câu hỏi này, cô bé mím môi, giọng càng trầm hơn: “Mẹ chỉ cần em gái chứ không cần cháu. Cháu không muốn để mẹ nhìn thấy cháu, càng không muốn tranh giành với em gái, nên cháu chỉ muốn lén đi theo thôi.
Những lời này khiến trái tim chính ủy Liễu như thắt lại. Tuy đứa trẻ còn nhỏ nhưng dường như đã hiểu hết những gì cần hiểu. Cô bé biết em gái mình đã gặp phải chuyện kinh khủng, chính vì vậy mà giờ đây cô bé bị mẹ bỏ rơi và lãng quên. Nhưng ngay cả oán trách cô bé cũng không dám, cuối cùng cô bé biết rõ chết là thế nào, nhưng vẫn muốn đi theo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây