Nếu là ngày xưa, Lâu Lộ Hồi ít nhiều có chút gánh nặng thần tượng, ít nhất anh cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng lúc này, trong tim trong mắt anh chỉ có vợ, căn bản không có chú ý tới phản ứng của người khác.
Anh bọc tay vợ vào lòng bàn tay, nhìn dáng vẻ nhợt nhạt nhếch nhác của cô, đau lòng nỉ non: "Điềm Điềm, không sinh nữa, chúng ta không bao giờ sinh nữa."
Thấy giọng anh đã có chút nghẹn ngào, Điền Mật cong môi, trong lòng tự nhủ lần này Hồi Hồi hoàn toàn mất hình tượng, chỉ là bây giờ cô vừa mệt vừa không còn sức lực, nên không nói gì nữa.
Khi trở lại phòng bệnh, Lâu Lộ Hồi cẩn thận ôm vợ lên giường, lại phủ chăn mỏng, mới dịu dàng hỏi: "Muốn ăn chút canh gà không?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây