Lúc này, Điền Mật cũng được anh rể và các chiến sĩ hỗ trợ, bò lên.
Vừa lên bờ, thân thể vốn còn ấm áp của cô lập tức mất nhiệt, lạnh đến nỗi cả người cô run rẩy, răng nanh run rẩy.
Nhưng bởi vì trong lòng nhớ rõ tình huống Lâu Lộ Hồi, cô không để ý nhiều, nhanh chóng quấn chặt áo khoác không biết là ai đưa tới, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt tôn kính của các chiến sĩ.
Điền Mật bước nhanh đến bên cạnh Lâu Lộ Hồi, ngồi xổm xuống, cúi người ôm lấy anh, mang theo tiếng khóc nỉ non: "Em đang ở đây, không có việc gì... Không sao đâu, chúng ta đều ổn..."
Nói xong, chính cô lại khóc trước.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây