Nói đến sự thông minh của Phán Đễ, Điền Mật nhịn không được kể cho chị cả nghe chuyện cô bé từng đưa thuốc lá để giúp mình lấy được thư giới thiệu.
"Thật hay giả? Em tư còn có năng lực này?" Điền Vũ là lần đầu tiên nghe nói, năm đó lúc cô ấy rời khỏi nhà, Phán Đễ mới năm tuổi.
Mấy năm nay tuy rằng cô ấy cũng gửi đồ cho các em gái, nhưng thật đúng là không có viết thư riêng cho các em, đều là lúc viết thư cho ba Điền Hồng Tinh, kèm theo vài câu.
Bây giờ nghe em hai miêu tả như vậy, cô gái nhỏ vốn đã có chút xa lạ, trong phút chốc lại sống động thân thiết, cô ấy hối hận: "Phong thư kia của em gửi chưa? Chưa niêm phong thì chị cũng cũng viết một tờ bỏ vào, viết riêng cho ba người bọn họ... Nếu không hôm nay khoan hẵng gửi, đúng lúc ngày mai đi chợ, lại mua cho hai con bé một ít đồ mà con gái có thể dùng rồi gửi về chung luôn."
Khuôn mặt Điền Mật luôn vui vẻ, cô rất thích nghe chị cả lải nhải, chị cả cũng không bởi vì vết thương thời thơ ấu mà sinh ra oán trách, ngược lại lớn lên thành một người cực kỳ tốt, cực kỳ ưu tú, cũng cực kỳ ấm áp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây