Điền Mật trừng mắt nhìn, thu lại rung động trong đáy mắt, nhìn một lượt từ trên xuống dưới: “Không bị thương chứ?
Tuy Lâu Lộ Hồi đã thu lại nụ cười, nhưng khóe miệng vẫn cong lên, nghe vậy trong lòng mềm nhũn: “Không có bị thương.
Tuy anh nói vậy, Điền Mật vẫn có chút không yên lòng, chỉ là lúc này ở bên ngoài, cô cũng không cẩn thận nhìn rõ được, vì vậy cô lại nói: “Bây giờ có thể về chưa? Vừa kịp ăn cơm tối.
“Có thể.
“Vậy. . . Chúng ta về trước đi?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây