Điền Mật không biết Cát Vân, tất nhiên không hiểu gì về cô ấy, bèn cười nói: “Chị và anh rể rất tốt, em có thể thấy được chị sống rất vui vẻ.
Người sống có tốt hay không, từ ánh mắt sắc mặt có thể nhìn ra được.
Nói trắng ra là, cô cảm thấy ở thời đại như vậy, trong mắt người chị gái đã 32 tuổi vẫn còn sót lại sự ngây thơ và thẳng thắn, điểm này, đối với một người phụ nữ đã kết hôn mười mấy năm và sinh ba đứa con mà nói, là rất không dễ dàng.
Bị em gái nói có chút xấu hổ, Điền Vũ giận hờn liếc cô một cái: “Anh rể em có được tính là tốt nhất hay không chị không biết, nhưng chị rất hài lòng về anh ấy, em không biết, Trần Cương nhìn thì dịu dàng, thật ra lại vô cùng cố chấp, năm đó, ba năm anh ấy đã thăng lên làm Đại đội trưởng, là vì dốc sức liều mạng trên chiến trường mới có được, sau đó, bởi vì biểu hiện nổi bật, được lão đoàn trưởng đề cử đi học ở Học viện Quân sự hai năm, sau khi trở về liền được thăng chức thành Tiểu đoàn trưởng, cũng vào lúc đó chị gái em tới đây tùy quân. Hai năm trước lại thăng cấp trung đoàn, cuộc sống của anh chị cũng càng ngày càng tốt, nhưng đây đều là lấy mạng đổi lấy, những năm đầu, vì để cho mấy mẹ con chị có thể mau chóng tới quân đội, anh rể em đã rất liều mạng, để lại không ít vết thương ngầm, đây cũng là một trong những lí do vì sao nhà chị được ưu tiên về lương thực...
Điền Mật không ngờ còn có những chuyện này, trước kia cô chưa từng nghe nói qua, cô nhìn tâm trạng chị cả bỗng nhiên trở nên suy sụp, có chút hối hận vì mình đã nhắc đến chuyện này, cô vừa định lảng sang chuyện khác, thì thấy chị cả đã điều chỉnh lại: “Em kết hôn, trở thành vợ quân nhân, cũng có lợi, lại có được một công việc trong tổ chức, như vậy em sẽ có cơ hội không chừng?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây