Điền Mật cau mày nói: “Có lẽ là do em đã trưởng thành cũng nảy nở hơn, nhưng thật ra đôi mắt của em vẫn rất giống chị.
Cũng đúng như vậy, Điền Vũ nhìn chằm chằm đôi mắt của em gái, sau đó vui tươi hớn hở hẳn lên: “Từ nhỏ chị đã cảm thấy bộ dạng của em giống với chị… Phải rồi, Lai Đễ, Phán Đễ thế nào rồi? Chắc là thay đổi lắm rồi nhỉ? Lúc chị đi hai đứa nó một đứa mới chỉ tám tuổi, một đứa năm tuổi, em út còn nhỏ, mới hai tuổi thôi…
Nói xong, cô ấy lại duỗi tay kéo lại chiếc khăn quàng cổ đang trượt xuống của em gái, trong miệng còn nói dỗi: “Em đấy, vừa rồi còn khen mình trưởng thành rồi mà bây giờ đã lòi ra ngay, cái khăn quàng cổ cũng quàng không chặt.
Giọng nói của người phụ nữ rất ôn hoà, đôi mắt tựa như ánh sao vừa dịu dàng vừa yêu thương nhìn cô. Mũi của Điền Mật lại chua xót, cô đột nhiên buông xuống tất cả… sự phòng bị cùng lòng tự trọng đáng buồn cười mà cậy nhờ.
Cô duỗi tay ôm lấy chị, khuôn mặt nhỏ cọ lên vai, mãi lúc sau lau sạch nước mắt mới mềm mại làm nũng: “Chị cả, cảm ơn chị.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây