Nhưng vì sao chứ? Lúc trước vẫn còn bình thường mà? Chẳng lẽ do cô đa nghi nên đã suy nghĩ quá nhiều sao?
Tô Nguyệt nghĩ không ra lý do, cho nên đành phải tạm thời gác chuyện này lại, cô nói với anh: “Anh Hàn, anh nhanh uống hết khi canh còn nóng đi, để nguội sẽ không ngon nữa đâu.”
Hàn Ái Quốc thấp giọng “Ừm” một tiếng. Sau đó, anh cầm cái muỗng lên, cứ một muỗng một muỗng mà uống, không phát ra bất cứ thanh âm gì. Rất nhanh anh đã uống hết một bình canh, ngay cả mấy miếng thịt Tô Nguyệt bỏ vào trong đó, anh cũng ngoan ngoãn ăn hết.
Tô Nguyệt lại cảm thấy hình như cô đã suy nghĩ quá nhiều, tâm trạng cô lại nhanh chóng vui vẻ lên.
Hàn Ái Quốc bỏ cái muỗng vào bình gốm, đưa cho Tô Nguyệt thả lại vào trong rổ, sau đó anh lập tức chống gậy đứng lên, nói: “Cảm ơn canh của cô, thời gian không còn sớm nữa, cô nhanh trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm ra đồng làm việc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây