Vốn dĩ Hàn Thanh Tùng còn muốn nói chuyện với cô thêm một lúc nữa, nhưng thấy cô nói như vậy, hắn cũng không tiện nói thêm gì, cuối cùng đành phải gật gật đầu, xoay người rời đi.
Tô Nguyệt lặng lẽ thở phào một hơi, sau đó, cô cõng sọt xoay người vào nhà. Ai ngờ vừa mới đẩy cửa ra đã thấy Triệu Phương đứng ở phía sau cánh cửa, thiếu chút nữa doạ cho cô hoảng sợ mà nhảy dựng lên.
Tô Nguyệt tức giận nói: “Cô đứng ở chỗ này doạ người làm gì vậy?”
Triệu Phương lại ôm cánh tay, ánh mắt đầy khinh thường nhìn cô, nói: “Đây cũng không phải nhà của cô, tôi đứng ở đâu liên quan gì tới cô chứ? Hơn nữa, nhìn thấy tôi thì cô sợ cái gì? Khi không lại sợ hãi linh tinh, phải chăng cô đang chột dạ rồi?”
Tô Nguyệt: “Tôi chột dạ cái gì? Cô đừng nói hươu nói vượn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây