Anh cả ưu tú như vậy, từ một thanh niên xuất thân từ nhà nông, không có chút bối cảnh nào, tham gia vào bộ đội, dám liều mạng dám nhận nhiệm vụ. Con nhà người khác cùng đi tham gia quân ngũ, nhưng chỉ trong ba năm đã giải ngũ trở lại quê nhà rồi, chỉ có anh cả vẫn lưu tại bộ đội, còn đi từng bước một mà lên làm tiểu đội trưởng, liên trưởng, hiện tại còn lên làm doanh trưởng.
Anh cả là niềm kiêu ngạo của cả nhà, cũng là một người anh hùng trong cảm nhận của cậu, nhưng vì sao anh hùng như vậy lại rơi vào hoàn cảnh này? Nếu chân của anh cả không chữa khỏi được, vậy về sau anh ấy không thể quay về bộ đội nữa!
Hàn Ái Dân khom lưng cúi đầu đầy chua xót, cậu không muốn để cho anh cả nhìn thấy cậu rơi nước mắt. Anh cả đã chịu đủ đau đớn rồi.
Tô Nguyệt vỗ vỗ bả vai Hàn Ái Dân coi như một lời an ủi, cô rất muốn nói chân anh cả của em nhất định sẽ tốt thôi, nhưng hiện tại cô chưa thể nói ra điều này được.
Tô Nguyệt nhìn về phía Hàn Ái Quốc, lại phát hiện anh mới là người bình tĩnh nhất trong phòng, thậm chí anh còn bình tĩnh hơn cả bác sĩ. Ngay cả bác sĩ cũng nhịn không được mà tiếc hận, nhưng anh lại tỏ ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây