Nghe được lời này, Mao Mao lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong mắt thằng bé hiện lên khát vọng cực kỳ mãnh liệt, nhưng qua một hồi mà nó vẫn không nói một lời nào.
Tô Nguyệt đành phải đi đến cửa nhà cách vách, trông thấy cánh cửa khép hờ, cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra, đã thấy Mao Tuyết ngồi trên bàn đọc sách, bộ dáng giống như cực kỳ nhập tâm.
Tô Nguyệt gọi cô ấy một tiếng, cô ấy ngẩng đầu lên thấy Tô Nguyệt, cười nói: “Có việc gì thế? Chị mau vào nhà ngồi đi.”
Tô Nguyệt xua xua tay: “Tôi đang chuẩn bị mang hai đứa nhỏ nhà tôi xuống dưới lầu chơi, lại thấy Mao Mao ngồi một mình ngoài cửa, liền nghĩ nên dẫn thằng bé đi cùng, vì vậy tôi qua hỏi cô một chút xem cô có đồng ý không.”
Mao Tuyết khẽ dừng một chút, vén lọn tóc mai sang hai bên, cười gật đầu: “Được ạ, dĩ nhiên là được rồi, đứa nhỏ này nó không dám tự mình đi chơi, vừa lúc đi cùng ba mẹ con nhà chị. Vậy phiền chị rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây