Hiện tại hai đứa nhỏ đã bị đi biết chạy, hơn nữa lượng từ ngữ cũng nhiều lên, đặc biệt là Tiểu Bảo, nó rất thích biểu đạt suy nghĩ của mình, đương nhiên, biểu đạt chẳng ra sao, cho nên thời điểm muốn nói chuyện với người khác vẫn cần tới bà mẹ Tô Nguyệt làm phiên dịch cho nó.
Tô Nguyệt phiên dịch: “Nhóc con này muốn hỏi chị một chút xem nó có thể sờ sờ bụng chị hay không.”
Lúc này Từ Xán mới hiểu ra, cô ấy lập tức lôi kéo bàn tay nhỏ mũm mĩm của nó đặt lên bụng mình, rồi dịu dàng nói: “Tiểu Bảo sờ sờ đi, chào hỏi với em trai nhỏ hoặc em gái nhỏ một tiếng nha.”
Tiểu Bảo đem tay nhỏ đặt ở trên bụng Từ Xán. Cũng thật trùng hợp, nó vừa áp tay vào, đứa nhỏ trong bụng cũng đá một cái, bị Tiểu Bảo sờ thấy, khiến cho nhóc con này cả kinh mở to hai mắt nhìn, miệng nhỏ cũng ngạc nhiên quá thể mà há to.
Bị vẻ mặt của này của nhóc con chọc cười, Từ Xán và Tô Nguyệt cũng ha ha nở nụ cười. Tiểu Bảo xoay người vẫy tay với Đại Bảo: “Đến đến, tới, sờ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây