Có thứ rào chắn này cũng tiết kiệm không ít sức lực cho bà Hàn, bà có thể vừa trông đứa nhỏ vừa đan áo lông hoặc làm giày, làm hai việc một lúc mà không chậm trễ chút nào, không còn cứ cả ngày nhìn chằm chằm bọn chúng mà không làm được việc gì nữa.
Sau khi tắm rửa xong, Hàn Ái Quốc tiến vào, bà Hàn cũng chuẩn bị trở về phòng đi ngủ, nào biết chỉ một chút tình huống lơ đễnh như vậy, không biết bạn nhỏ Tiểu Bảo đã lục lọi kiểu gì, chỉ biết rằng nó đã làm cho từ đầu giường lòi ra một cái túi nilon.
Sau đó, nhóc con này cảm thấy vô cùng tò mò, dùng miệng cắn cắn. Nhưng phát hiện ra thứ này không có hương vị gì cả, bạn nhỏ Tiểu Bảo đã giơ nó lên và hướng về phía người lớn nhà mình oa oa kêu loạn, có ý tứ muốn thu hút sự chú ý của họ.
Bà Hàn thấy trong tay nhóc con này đang cầm một cái túi lớn không biết đựng thứ gì đó, vì vậy bà lập tức đi qua nhìn: “Tiểu Bảo lấy đâu ra một cái túi lớn vậy nhỉ?”
Đúng lúc đó, Tô Nguyệt đang lau tóc cho Hàn Ái Quốc, cô chỉ vô tình quay đầu liếc mắt nhìn một cái. Tới khi thấy rõ trong tay Tiểu Bảo là thứ gì, thiếu chút nữa trái tim cô đã nhảy cả ra ngoài. Cô vội vàng hô to một tiếng: “Đừng chạm vào, đừng chạm vào!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây