“Bà ta cực kỳ thích sai sử hai đứa nhỏ, còn đang yên đang lành bỗng dưng mắng chúng hai câu. Chị là mẹ của chúng, nuôi chúng nó tới chừng này cũng không nỡ mắng hai đứa nhỏ như vậy. Lại nói, chị là con dâu, phải chịu tính khí thất thường của mẹ chồng cũng không ý kiến làm gì, chỉ đáng thương cho hai đứa nhỏ mới chừng đó tuổi đã bị người ta khinh bỉ. Nói thật, chị đau xót lắm, nhịn mãi nhịn mãi, nhịn tới mức đầy bụng lửa giận rồi mà không làm gì được.” Mã Thuý Vân ấm ức nói.
Chân mày Tô Nguyệt cau lại, cô thực sự không nghĩ tới bà Tôn lại là loại người ngang ngược như vậy.
Mã Thúy Vân lại tiếp tục nói, hốc mắt chị ấy đã đỏ ửng rồi: “Nhiêu đó còn chưa đủ quá đáng, chuyện làm chị không cách nào chịu nổi chính là bà ta luôn thúc giục chị sinh thêm một đứa nữa, mà nhất định phải sinh được một đứa con trai. Rào trước đón sau kiểu gì cũng quay về ý tứ chính là nếu sinh lần này mà không ra con trai, bà ta sẽ bảo chồng chị hưu chị, sau đó kiếm một cô vợ mới. Bà ta cảm thấy con trai bà ta là quan quân, tiền trợ cấp cao, tuyệt đối sẽ tìm được một người khác. Chính vì vậy, bà ta cực kỳ chướng mắt với chị, phỏng chừng trong lòng còn nghĩ rằng, nếu chị rời xa Lão Tôn chắc chắn không sống nổi đâu.”
Tô Nguyệt ôm lấy chị ấy, lại vỗ vỗ bả vai chị ấy an ủi. Cô hiểu hết những chuyện chị ấy trải qua nhưng ngoài miệng lại không biết nên an ủi như thế nào.
Bởi vì cô cũng không có cách nào can thiệp vào được. Đây là chuyện của nhà người ta, cô đâu dám tham gia vào nhận xét mẹ chồng chị ấy, càng không có tư cách chỉ trích bất cứ điều gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây