“Chẳng lẽ một cái máy còn quý trọng hơn đứa nhỏ trong bụng chị? Trong mắt vợ chồng chị, đứa nhỏ này chính là báu vật vô giá, vợ chồng chị mang cái máy may này tới còn cảm thấy tạ lễ chưa đủ nặng đâu, giá trị của nó làm sao so sánh được với chuyện em giúp chị? Cho nên ngàn vạn lần em đừng khách khí với vợ chồng chị. Nếu em còn muốn nói câu từ chối, chị sẽ tức giận đó, về sau không coi em là bạn bè nữa.”
“Trời ơi..... Này.......” Tô Nguyệt vẫn cảm thấy một cái máy may thật sự quá quý trọng.
“Em đừng có than nữa, cứ nghe chị, an tâm nhận lấy đi. Được rồi, cứ quyết định như vậy nhé, chị không nói chuyện với em nữa, chị về nhà đây.” Từ Xán mạnh mẽ đưa cho Tô Nguyệt nhận chiếc máy may, nói xong lập tức chạy nhanh như chớp, giống như sợ Tô Nguyệt lại tiếp tục từ chối vậy.
Tô Nguyệt dở khóc dở cười. Sau khi cô đứng trừng mắt nhìn cái máy may một hồi lâu, cuối cùng chỉ còn biết cười đầy bất đắc dĩ.
Cô tính toán cứ đặt nó ở đây vậy, rồi chờ Hàn Ái Quốc trở về sẽ hỏi ý kiến của anh, đến lúc đó mới đưa ra quyết định thu hay không thu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây