Chờ tới khi cái miệng nhỏ nhắn đã nuốt sạch bột trong muỗng rồi mới thòm thèm nhả cái muỗng ra. Rồi sau đó không chút khách khí lại lần nữa há mồm, hướng ánh mắt đầy chờ mong nhìn mẹ, thậm chí còn a a nga nga kêu, ý bảo mẹ mau cho nó thêm một muỗng nữa.
Tô Nguyệt dở khóc dở cười hỏi bà Hàn: “Mẹ đã nhìn thấy đứa nhỏ nào thèm ăn như nó chưa? Điều kiện của nhà của chúng ta cũng không tính là kém, từ trước tới giờ có bạc đãi nó đâu. Tại sao nhóc con này thèm ăn tới vậy chứ?”
Bà Hàn cũng bị bộ dạng ăn uống của Tiểu Bảo làm cho dở khóc dở cười, bà cười nói: “Đứa nhỏ này ăn uống tốt, có thể sẽ dễ nuôi, nói không chừng tương lai còn cao lớn hơn cha nó đấy.”
Mắt thấy mẹ và bà nội chỉ bận nói chuyện với nhau mà không chịu cho mình ăn, Tiểu Bảo gấp đến độ vung chân vung tay thẳng lên người bà Hàn, sau đó cứ hướng vào chén bột mà a a kêu, như nhắc nhở mẹ mau cho nó ăn đi.
Tô Nguyệt không để ý tới nó, lại múc một muỗng nhỏ đưa qua cái miệng chim non đã há thật to chờ sẵn của Đại Bảo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây