“Mỗi lần nhóc con này vừa tỉnh dậy đã mở to mắt, không rên một tiếng nhưng ngó dáo dác xung quanh, giống hệt như đang tìm kiếm bóng hình của con vậy. Chỉ cần con vừa xuất hiện, thằng bé sẽ lập tức nhìn chằm chằm vào con, không nhìn khắp nơi giống như Tiểu Bảo đâu.” Bà Hàn vui vẻ kể lại cho Tô Nguyệt nghe.
Tô Nguyệt cong khóe miệng, kỳ thật cô cũng biết, Đại Bảo lưu luyến cô không kém Tiểu Bảo.
Tuy rằng nhóc con này không khóc không quậy phá, nhưng đã chăm sóc nó một khoảng thời gian dài như vậy, tự nhiên cô cũng có thể từ biểu hiện trên mặt thằng bé mà đoán ra nó đang vui hay không vui.
Ví dụ, sau khi cho nó ăn sữa xong, cô muốn giao nó cho bà Hàn, như vậy nhóc con này sẽ hơi hơi nhíu mày một cái, tỏ vẻ không cao hứng, nhưng nếu cô cưng nựng nó và ôm nó một cái, như vậy nhóc con này sẽ hơi hơi nhếch khóe miệng lên tỏ vẻ rất vui.
Bởi vì hai nhóc con thiếu mẹ thường khóc và quậy phá, cho nên thời điểm chúng thức, Tô Nguyệt đành phải chơi với chúng nó, chờ tới khi hai nhóc đi ngủ, cô mới tiếp tục làm việc, nhưng làm như vậy, hôm nào cũng tới khuya cô mới được đi ngủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây