Bà Hàn: “Bác sĩ nói song bào thai thường sinh sớm hơn bình thường, có thể đợi tới lúc này mới sinh đã rất tốt rồi, với lại đứa nhỏ này muốn chui ra cũng thật đúng lúc, vừa vặn chờ con trở về, như vậy con cũng có thể nhìn thấy đứa nhỏ khi vừa sinh ra.”
Hàn Ái Quốc hung hăng mím môi, hai chân không tự chủ được bắt đầu đứng thẳng tắp, đôi mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, nơi đó có vợ của anh, hơn nữa vợ của anh còn đang trong quá trình sinh đứa nhỏ cho anh.
Trong lòng bà Hàn cũng đầy lo lắng, khiến cho bà cũng đứng ngồi không yên, cứ đi tới đi lui ở hành lang bệnh viện, ngoài miệng luôn lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại cầu mong ba mẹ con Tô Nguyệt được bình an.
Hai nắm tay Hàn Ái Quốc gắt gao bấu chặt lại, anh cũng âm thầm cầu nguyện trong lòng, mong cho ba mẹ con Tô Nguyệt bình an, nhất định phải bình an.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức sắc trời bên ngoài đã tối sầm xuống, lâu đến mức hai chân Hàn Ái Quốc đã mất đi cảm giác, lúc này rốt cuộc cánh cửa kia cũng mở ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây