Sau khi nghe xong, vẻ mặt Tô Nguyệt hơi mang một chút xin lỗi nói: “Thím, thật là ngại quá. Thím xem hiện tại bụng cháu đã lớn như thế này, cháu đứng một chút cũng thấy mệt mỏi, căn bản không xuống nổi phòng bếp. Cho nên tạm thời cháu không thể làm bánh kem được, nếu thằng bé còn muốn ăn, chỉ có thể chờ tới khi cháu sinh xong đứa nhỏ mới có thể làm cho nó được.”
Bà Phùng vội vàng xua tay: “Đâu có ngại gì đâu? Phải là thím ngượng ngùng mới đúng, cháu đã mang thai tới tận bây giờ rồi, chắc chắn phải cẩn thận giữ gìn, đừng bước vào phòng bếp. Thím chỉ muốn tới hỏi một chút, cháu đừng để ý nhé.”
Nói xong cũng không ở lại lâu, bà Phùng lập tức trở về nhà, chắc là bà phải đi dỗ dành đứa nhỏ trong nhà rồi.
Quả nhiên không bao lâu sau, từ cách vách lại vang lên tiếng khóc cực kỳ lớn của đứa nhỏ Phùng Tử Đào kia, khẳng định bởi vì không được ăn bánh kem cho nên nó không vui.
Tô Nguyệt lắc lắc đầu, đứa nhỏ cách vách kia thật sự khiến người khác đau đầu, cũng không biết nhà bên đó giáo dục nó như thế nào, nếu nó mà là con của cô, chắc chắn đã no đòn từ lâu rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây