Hàn Ái Quốc vội vàng trấn an cô: “Được rồi được rồi, đừng khóc, lần này em cứ nghe lời anh, nên ăn thì nhất định phải ăn, nên uống cũng cứ tự nhiên uống, không phải em đã nói chờ hai ngày nữa sẽ đi khám bác sĩ sao, chúng ta cùng tới cho ông ấy nhìn xem, nếu bác sĩ cũng nói cần khống chế khẩu phần, vậy chúng ta trở về sẽ khống chế, nếu bác sĩ nói không cần khống chế chúng ta cứ việc ăn. Hiện tại em đừng quan tâm tới chuyện đó, cứ ăn no lại nói được không?”
Những người đang ở vào thời điểm đói khát tới cực hạn, thường rất dễ bị người ta thuyết phục, cũng vì lý do đó Tô Nguyệt không do dự quá hai giây lập tức gật đầu đồng ý rồi, sau đó cô cũng bất chấp tất cả, hai mắt toả sáng như sao đầy mong chờ nhìn Hàn Ái Quốc, chờ anh làm đồ ăn ngon cho mình, ánh mắt kia giống ý hệt một đứa nhỏ chờ ba mẹ đi làm đồ ăn cho mình.
Hàn Ái Quốc bị bộ dáng đầy trông mong này của cô chọc cười, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, sau đó lập tức xoay người vào phòng bếp nấu đồ ăn cho vợ.
Cuối cùng thời điểm đêm hôm khuya khoắt, Tô Nguyệt được ăn một nồi mì sợi to, sau vài phút chiến đấu hăng hái, cô đã đem cả nồi mì sợi to cùng với nước canh bên trong húp sạch không còn một giọt, nồi mì sợi to kia như gió vào nhà trống, mang đi sạch sẽ không để lại chút gì.
Ăn xong rồi Tô Nguyệt mới thở dài một hơi, rốt cuộc cô cũng thoải mái rồi, không còn muốn khóc hay cảm thấy uỷ khuất nữa, cảm xúc bi thương vừa rồi lập tức biến mất không còn một mảnh. Dường như người vừa mới khóc lóc thê thê thảm thảm lúc nãy không phải là cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây