Sau khi Phương Tiểu Lệ trở về nhà, nếu không phải làm loạn thì chính là tranh cãi. Hiếm khi được một ngày trong nhà yên tĩnh, thì cô ta cũng lao vào trong phòng, lên giường nằm lì ra đấy, chẳng nghĩ tới chuyện dọn dẹp, khiến cho con trai bà bực bội muốn nhức hết cả đầu. Nếu cô ta được một nửa như Tô Nguyệt nhà hàng xóm, vậy con trai bà sẽ thư thái biết bao nhiêu.
Con người đúng là không nên so sánh, nhưng nếu không so sánh vậy chẳng khác nào cố ý tỏ ra mình không trông thấy gì.
Đó chỉ là những suy nghĩ thoáng qua trong lòng, còn trên mặt bà Phùng lại không biểu hiện chút gì.
Bà uống một ngụm trà do Tô Nguyệt bưng tới, sau đó lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Bà móc phiếu gạo và tiền từ trong túi nhét vào trong tay Tô Nguyệt, khẽ nói: “Cháu gái, lần này thím lại phải phiền cháu làm thêm cho nhà thím một cái bánh kem, nhóc con trong nhà cứ nhớ nhung mãi không quên.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây