Vốn dĩ Hàn Ái Quốc còn muốn lạnh lùng với cô nguyên một buổi tối hôm nay, nhưng lại không thực hiện được rồi, anh lập tức thở dài đầy bất đắc dĩ, rồi đưa tay lên véo cằm cô: “Em đó, chỉ thích chọc giận anh thôi.”
Nghe được câu này của anh, Tô Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở ra, cô biết anh đã buông lỏng rồi, cho nên lập tức nở ra một nụ cười ngọt ngào chết không đền mạng, đôi môi bắt đầu di chuyển, từ gặm cằm biến thành gặm gương mặt, vừa gặm vừa nhận sai: “Em thật sự sai rồi, về sau em tuyệt đối không làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa.”
Hàn Ái Quốc luồn cánh tay vào trong chân cô, hơi hơi dùng lực một chút đã ôm cô lên đặt trên đùi mình, nhưng gương mặt vẫn hơi cứng ngắc, nói: “Tại sao em có thể dùng chính bản thân mình ra thử thuốc chứ? Lỡ như thứ thuốc kia có hại cho người ta thì sao? Lại lỡ như miệng vết thương không cầm được máu thì sao? Nếu em xảy ra chuyện thì anh biết làm sao bây giờ?”
Tô Nguyệt đang muốn nói thứ thuốc đó chắc chắn không thành vấn đề, hơn nữa cô chỉ cắt một vết rất nhỏ trên đầu ngón tay, vết thương đó có chảy bao nhiêu máu đâu, nhưng cô lại nghĩ nếu mình nói ra lời này có khi lại làm anh giận dữ hơn.
Dù sao việc này cũng do cô quá sơ suất, ỷ vào chút tin tưởng đối với hệ thống mà mang mình ra thử thuốc, lỡ như thật sự có vấn đề, vậy cũng không phải việc nhỏ. Anh cũng là lo lắng cho cô nên mới tức giận như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây