“Tôi nói này Vương Liên Anh, người ta mua gia cụ thì có liên quan gì tới cô? Người ta có tiền hay không thì ảnh hưởng tới bát nước chấm nhà cô à? Cô đứng trước cửa nhà người ta, mà toàn nói mấy lời vớ va vớ vẩn, tại sao người ta phải bớt thời gian ra tiếp chuyện với cô? Nếu là tôi, tôi cũng coi cô như không khí chứ ai rảnh mà đáp lại.”
Tô Nguyệt vừa kịp quay đầu lại, chỉ thấy người nói chuyện chính là một người phụ nữ chừng 30 tuổi, để kiểu tóc ngắn như chị Giang, ăn mặc vô cùng mộc mạc, trong lòng ngực còn ôm theo một đống len sợi đang đan áo. Tốc độ đan cực nhanh nhưng lại không ảnh hưởng tới trình độ mắng người của chị ấy.
Ấn tượng đầu tiên của Tô Nguyệt về bà chị này chính là tính cách thẳng thắn, hơn nữa tâm tư rất đoan chính.
Người phụ nữ tên là Vương Liên Anh bị chị ấy nói cho một trận, lập tức chống tay vào thắt lưng, nói: “Mã Thúy Vân, tôi không thèm nói chuyện với cô, cô chõ miệng vào chuyện của tôi làm gì? Cô nói tôi xen vào việc của người khác, thế cô thì sao? Không phải cô cũng ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng chạy qua đây xen vào chuyện của tôi hay sao? Tôi nói chuyện với người ta thì liên quan gì tới cô mà chạy qua đánh rắm hả!”
Mã Thúy Vân cười nửa miệng: “Tôi chúa ghét cái bộ dạng ghen ghét khi thấy người khác sống tốt đẹp của cô. Người ta có tiền mua gia cụ là chuyện của người ta. Tại sao người ta phải nói cách người ta kiếm tiền cho cô nghe? Đừng có suốt ngày không có chuyện gì làm rồi chạy sáng soi mói ghen ghét nhà người khác nữa. Nếu cô có thời gian, không bằng về nhà dọn dẹp một chút đi. Người gì đâu mà để nhà cửa lôi thôi, khiến cho người đàn ông nhà mình không chịu nổi, suốt ngày đều muốn chỉnh đốn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây