Hàn Ái Quốc lo lắng nhìn Tô Nguyệt: “Làm sao vậy? Có phải vừa rồi em bị doạ sợ hay không?”
Tô Nguyệt nhìn anh một lát, sau khi xác định anh thật sự không sao, cô mới mỉm cười: “Đúng vậy, em bị doạ rồi.”
Bất chấp có người ngoài ở đây, Hàn Ái Quốc nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực mình, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đâu, sẽ không có việc gì.”
Chị Tô cũng không để ý tới hai người thân mật, giờ phút này chị ấy chỉ còn biết cảm kích Tô Nguyệt và Hàn Ái Quốc, cảm kích tới mức không biết nên làm thế nào mới báo đáp được ơn huệ lần này.
Tô Nguyệt xua xua tay, nói: “Chị Tô, chị đừng cảm ơn, chồng của em chính là quân nhân mà, trợ giúp dân chúng chính là chuyện anh ấy nên làm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây