Bà Hàn tức giận mà không biết phải làm gì, đành đưa tay lên dí vào trán thằng bé, nói: “Cháu có cái mũi thính như cún mà không biết bà nội đang ăn gì sao? Nếu không biết cháu còn có thể tới kịp thời như vậy chắc?”
Mao Mao chẹp chẹp cái miệng, nó cũng không để ý tới vẻ mặt bà Hàn khó coi ra sao, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm lên bàn, nếu mà ánh mắt có thể biến thành thực chất, Tô Nguyệt đánh giá những chén bát trên bàn đã bị thằng nhóc này dùng ánh mắt xuyên thủng cả rồi.
Tiểu Lỗi còn trực tiếp hơn. Thằng nhóc đó cầm cái băng ghế nhỏ từ bên cạnh mang lại đây, sau đó đứng ở trên băng ghế, chống tay lên bàn, cố hết sức rướn người lên nhìn vào trong nồi, ngoài miệng đầy vẻ tội nghiệp, nói: “Bà nội, mọi người ăn sủi cảo sao? Cháu cũng muốn ăn, bà nội, xin bà thương xót cho cháu ăn một miếng đi.”
Từ lần trước bởi vì nó la lối khóc lóc muốn ăn mà bà Hàn đã cho nó một bài học. Chính vì vậy, sau này Tiểu Lỗi không biết là tự thông minh ra hay là lúc trở về được mẹ nó dạy cho vài chiêu thức, lần này nó không hề la lối khóc lóc đòi ăn nữa, mà chuyển sang thấp giọng năn nỉ.
Những câu nó thường hay nói chính là: “Bà nội, xin bà thương xót cho cháu một chút đi.” Hoặc là “Bà nội, bà thương cháu một chút đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây