Hàn Ái Quốc đã dần dần quen với những lần tập kích bất ngờ không bao giờ báo trước này của Tô Nguyệt rồi, hơn nữa một người ngoài lạnh trong nóng như anh cực kỳ thích những hành vi mờ ám này của cô, mỗi lần như vậy, khoé miệng anh sẽ không tự chủ được mà cong lên, bất cứ ai cũng có thể hiểu được trong lòng anh đang cực kỳ vui vẻ.
Nhưng nếu để cho mấy binh sĩ thuộc hạ của anh nhìn thấy, tuyệt đối bọn họ sẽ hoài nghi cái người cực kỳ thích mỉm cười này có phải là doanh trưởng mặt than chuyên trưng ra bộ mặt lạnh lùng của bọn họ không.
Thời gian hai người ở bên nhau nói nói cười cười dường như luôn trôi nhanh hơn bình thường, tựa hồ chưa nói được hai câu, pudding trứng gà trong nồi đã chín tới, Tô Nguyệt cầm một cái đưa cho Hàn Ái Quốc: “Anh nếm thử đi.”
Tuy rằng Hàn Ái Quốc không thích ăn mấy loại điểm tâm ngọt kiểu này, nhưng Tô Nguyệt đã cho, anh cũng không muốn từ chối, vì vậy anh bỏ miếng pudding vào miệng, y hệt như ăn cơm, nhai hai ba cái sau đó trực tiếp nuốt xuống.
Tô Nguyệt vắt tay lên trán, người này ăn điểm tâm giống như nuốt cả quả táo vào miệng vậy, chắc chắn không nếm ra được hương vị rõ ràng của món ăn rồi, cho anh ăn quả thực là lãng phí.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây