Hàn lão tam gắt gao nhìn chằm chằm vào cô ta. Hắn không nói một lời, có điều nắm tay đã siết thật chặt, gân xanh cũng nhanh chóng nổi lên.
Vợ Hàn lão tam bị ánh mắt của hắn nhìn vào, cũng thấy hơi sợ, cô ta đưa mắt nhìn mẹ mình.
Bà Triệu vừa thấy, lập tức đi lên nói: “Ái Đảng, con cũng đừng nóng giận. Kỳ thật những lời Phương Tử nói cũng không phải không có đạo lý. Các con đều lớn cả rồi, cũng có con rồi, nếu cứ cùng sinh hoạt chung một nhà, sẽ nảy sinh nhiều chuyện khó xử, ầm ĩ cả nhà lên cũng không vui vẻ gì. Còn không bằng tách ra, nhà nào biết nhà nấy. Về chuyện hiếu thuận với mẹ con, con không cần lo lắng, nên làm như thế nào vợ con nó sẽ biết, chắc chắn không kém hơn hiện tại đâu.”
Trong lòng Hàn lão tam đang đầy một bụng lửa giận. Hắn biết, khẳng định hai người này đã thương lượng kỹ càng với nhau về chuyện phân gia này rồi.
Hắn cũng không biết mục đích chính mà hai người này muốn nhắm tới khi phân gia là gì, vì thế hắn cố ý nói: “Phân gia cũng không phải không thể, nhưng lúc trước anh không đóng góp chút tiền nào. Nếu phân gia, cũng chỉ được chia một gian nhà ở, lại thêm một ít nông cụ và lương thực thôi. Chắc chắn không còn thứ gì khác nữa. Nếu hai người đồng ý, vậy con sẽ về bảo mẹ con cho nhà con phân gia.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây