Tô Nguyệt lập tức quay sang bà Hàn nói: “Bác Hàn, trong tay cháu vẫn còn tiền. Bác hãy cho cháu chịu một nửa chi phí chữa chân cho anh Hàn đi, bác cứ giữ lại một chút tiền trong tay mình để phòng thân.”
Bà Hàn vô cùng cảm động khi nghe Tô Nguyệt nói những lời này. Nhưng bà kiên quyết không chịu nhận tiền của cô: “Cô bé ngốc, tiền này làm sao để cho cháu bỏ ra được. Trong tay bác Hàn có tiền, đủ cho anh Hàn của cháu trị chân, cháu đừng lo lắng chuyện tiền bạc, cũng đừng lo lắng chuyện gia đình bác.”
Không muốn nhắc lại những chuyện không vui trong gia đình, bà Hàn nhanh chóng dời đi đề tài, chuyển qua nói tới chân của Hàn Ái Quốc: “Nguyệt Nguyệt, phương thuốc cháu tìm đúng là có tác dụng. Mới dùng mấy ngày, chỗ sưng đỏ trên đùi anh Hàn của cháu đã bớt một chút rồi, hơn nữa cũng không còn đau đớn như trước nữa. Thật sự khi biết tác dụng này của thuốc, bác cực kỳ vui mừng. Vốn dĩ bác còn sợ hãi không biết phương thuốc này có tác dụng phụ gây nguy hiểm gì hay không.”
Tầm mắt Tô Nguyệt lập tức nhìn xuống chân Hàn Ái Quốc, cô tỏ ra cực kỳ vui mừng: “Thật vậy ạ?”
Trong mắt Hàn Ái Quốc đầy ý cười, anh gật gật đầu: “Thật sự đã chuyển biến tốt đẹp hơn trước rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây