Hàn Ái Quốc và Tô Nguyệt nghe bác sĩ Vương nói vậy thì đưa mắt nhìn nhau, hai người đều thấy niềm vui và hy vọng trong ánh mắt của đối phương.
Bác sĩ Vương tay không đi ra ngoài, tới lúc bà ấy trở về cũng đi tay không.
Tô Nguyệt hoảng sợ, vội hỏi: “Bác sĩ Vương, chẳng lẽ bệnh viện của mọi người không có đủ những dược liệu đó sao?”
Bác sĩ Vương xua xua tay, bà ấy có chút khó xử nói: “Bệnh viện chúng tôi có đầy đủ, chỉ là...... Chỉ là trong số những dược liệu này có vài loại tương đối quý hiếm, bệnh viện chúng tôi cũng chỉ có một chút, cho nên giá cả cực kỳ đắt đỏ, không biết hai người hiểu được chuyện này hay không.”
Tô Nguyệt đương nhiên có thể hiểu được, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho chuyện dược liệu này sẽ có những thứ quý hiếm, cho dù quý hiếm tới cỡ nào cũng phải cố gắng cho Hàn Ái Quốc dùng, tiền không thể quan trọng hơn chân của anh được, cô lập tức nói: “Bác sĩ Vương, quý hiếm tới cỡ nào chúng tôi cũng mua, bà cứ kê cho chúng tôi đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây