Một cô gái xinh đẹp lại phải mặc những bộ quần áo như vậy, cho dù Tô Nguyệt có duyên dáng tới mức nào cũng không dễ nhìn.
Chị Giang thầm nghĩ: Cũng may giá trị nhan sắc của Tô Nguyệt cao, dùng vẻ đẹp của mình át đi những bộ quần áo xấu xí trên người, mới khiến cho người ta không quá ấn tượng.
Chị Giang vỗ vỗ cánh tay Tô Nguyệt: “Em đúng là… em đang muốn vải thì phải nói với chị chứ? Em quên nhà chị nằm ở đâu rồi sao?”
Tô Nguyệt bừng tỉnh, đúng là cô đã quên rồi, nhà chị Giang nằm ở khu nhà dành cho người làm công trong xưởng dệt, mà cái gì nhiều nhất trong xưởng dệt? Đương nhiên là vải dệt rồi.
Vậy mà cô lại không chú ý tới những chi tiết nhỏ nhặt này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây