Sợ Tô Nguyệt không muốn, chị Giang còn bổ sung thêm: “Kỳ thật, người thành phố còn chịu chi tiền hơn người ở đây, lại còn rất nhiều người có tiền nữa, chắc chắn sẽ bán được nhiều điểm tâm hơn ở đây. Nếu điểm tâm của em có thể bán được lên đó, khẳng định sẽ kiếm được tiền, thậm chí còn rất nhiều tiền là khác.”
Đương nhiên Tô Nguyệt biết trình độ tiêu tiền trên thành phố cao hơn ở đây nhiều, chẳng qua từ nơi của cô lên đó quá xa, cô cũng không có phương tiện giao thông để tới, cho nên chỉ có thể bán điểm tâm của mình ở trấn trên.
Hiện tại có người muốn giúp cô bán điểm tâm, chắc chắn cô sẽ không từ chối, nhưng có vài chuyện cần phải bàn bạc kỹ lưỡng trước đã.
“Chị Giang, nếu là em trai của chị, tự nhiên em sẽ nguyện ý hợp tác, nhưng điều kiện tiên quyết phải là hai bên cùng bí mật, chuyện này không thể để cho mọi người đều biết. Em nói một câu không dễ nghe, nếu em trai chị bên kia bị lộ, cũng không thể dính líu gì đến trên người em. Đương nhiên, nếu bên này em bị bại lộ, em cũng sẽ không làm liên luỵ tới mọi người.”
Chị Giang cũng cảm thấy những lời này của Tô Nguyệt rất đúng, cô ấy nói: “Đó là tự nhiên, chúng ta đã hợp tác, tất nhiên phải có những quy trình thống nhất. Về chuyện này, em cứ yên tâm, ngoại trừ chị và nhà mẹ đẻ chị, không còn bất kỳ người nào biết. Hơn nữa người nhà chị rất kín miệng, cho dù có vấn đề cũng không bao giờ làm liên luỵ tới em, trách nhiệm của ai, người đó tự mình gánh vác. Em cứ yên tâm. Nếu em vẫn chưa yên tâm, chúng ta lập một chứng từ, giấy trắng mực đen viết rõ ràng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây