Lưu Thục Linh "Oa" lên khóc, bộ dạng vô cùng chật vật. Cô ta luôn tự cho mình là người có mặt mũi, bây giờ ngã bẩn hết cả người không nói, còn trước mặt bao nhiêu người như vậy, mất hết mặt mũi.
Cô ta vừa khóc, những người đi trước đều quay đầu lại nhìn.
Khóe miệng Hà Xuân Hạnh khẽ nhếch lên, lời nói ra cũng vô cùng lạnh lùng: "Không phải chỉ là bị ngã thôi sao, cũng không phải trẻ con không hiểu chuyện, trẻ con hiểu chuyện bị ngã một cái, chỉ cần không có chuyện gì thì đều tự phủi mông đứng dậy, một người lớn mà còn không bằng trẻ con, bày đặt mít ướt cái gì chứ!"
Hà Xuân Hạnh nói xong, Lưu Thục Linh vừa tức vừa giận, muốn mắng Hà Xuân Hạnh nhưng đầu óc trống rỗng, cả người run lên vì tức giận.
"Đồng chí Hà Xuân Hạnh, xin cô hãy có chút đồng cảm!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây