Hà Xuân Hạnh chưa từng nghĩ đến chuyện săn hổ, tuy rằng ở Nam Sơn có hổ, nhưng bao năm nay cô lùng sục khắp nơi, gấu thì có gặp, chứ hổ thì chưa từng thấy, không biết là do thời gian quá lâu hay là hổ đã chuyển đi nơi khác.
Tỉnh thành bây giờ đúng là cái gì cũng thiếu, còn phải cẩn thận khắp nơi, Hồng Vệ Binh làm việc chẳng theo quy tắc nào, ai ai cũng nơm nớp lo sợ, chi bằng ở quê cho yên thân, ít nhất ở quê không phải lo lắng đang nói chuyện phiếm với ai đó thì đột nhiên có người đến nhà.
Liễu Dư An đã quyết định về, Hà Xuân Hạnh đương nhiên đồng ý, vì còn sớm nên hai người nằm trên giường bàn bạc xem lát nữa sẽ mua gì ở cửa hàng bách hóa, trong không gian Hà Xuân Hạnh có trồng hướng dương, hạt hướng dương thì không cần mua nữa, về tự rang là có.
Nhưng Tết nhất cũng cần mua kẹo, mua kẹo trái cây là được.
Liễu Dư An tính toán kỹ lưỡng, phát hiện ra ở nhà cũng chẳng thiếu thứ gì, ngay cả khi Hà Xuân Hạnh nói muốn mua vải may cho anh một bộ quần áo mới, anh cũng từ chối, năm ngoái mới may một bộ, năm nay lại may thì lãng phí quá.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây